em bớt dễ thương lại anh nhờ

Chương 18: Sự cố. Chương trước Chương tiếp. -"Chờ bao lâu mà anh chẳng nói điều gì. Để em ngồi nơi đây. Nhìn bóng đêm vây. Buồn cay khóe mắt. Trời mưa rơi còn em thì vẫn thế thôi. Lòng cứ bâng khuâng. Để tiếng yêu thương thành lời. Già làng. Country. 7/10/22. #323. 25123012: Hàn Quốc bất ngờ mở đợt truy quét lao động bất hợp pháp từ 11/10 đến 12/10 , chỉ ngay sau khi Netflix gỡ phim Little Women khỏi kho ứng dụng ở riêng VN. "Bộ Tư pháp Hàn Quốc cho biết sẽ phối hợp truy quét lao động bất hợp pháp trong "Đồ ngốc, bớt dễ thương lại cho anh nhờ" là câu chuyện kể về nghị lực phi thường của nữ chính - Gia Ân, sinh ra trong một gia đình nghèo khó lại có nhiều bất hạnh, cha mất sớm, cô lớn lên bên mẹ. Có một anh bạn rất dễ thương! Phải nói rằng anh là một thương gia, mà có thể nói là giang hồ. Anh ta đã một thời lăn lộn ở khu Huỳnh Thúc Kháng. Anh ta cày, nay lưng ra cày nhưng một ngày nào đó, anh cảm thấy cuộc đời anh vô nghĩa và anh thu mình lại trong gia đình của anh Có vẻ như đăng status trên BBM, trên những trang mạng xã hội cũng là một cách để giúp những BBer Sì Gồn san sẻcái nóng cho nhau để sẻ bớt nỗi buồn. Ngày nào Sài Gòn cũng "chiều lòng" người với cái nóng 37, 38 độ đủ để cho BBer nói chung và cư dân mạng nói riêng ca cẩm trên những trang mạng xã hội rồi. View about #cfs267 on Facebook. Facebook gives people the power to share and makes the world more open and connected. calsesymli1975. Truyện xoay quanh Lê Bảo Linh Đan và Hoàng Khánh Đan là cô gái xinh xắn dáng yêu, có tính cách sáng nắng chiều mưa như bao đứa con gái khác. Cô là fan cuồng phim hàn và ngôn tình Trung Quốc. Cô cũng thường mơ ước sau này lấy được một người chồng soái ca...Và sau này cô đã gặp được một người còn đẹp trai hơn mọi tưởng tượng của cô. Nhanh chóng bữa ăn cũng được dọn ra. Tuy nó không sa hoa như những lần ăn nhà hàng với tụi Gia Khanh của nó nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng như nó nhận xét, so với bừa ăn thường ngày nhà nó thì thực sự hơn nhiều. Do nó có gọi trước nên mẹ nó cũng đi chợ mua được ít đồ. - Huzaaaa ngon quá_ Minh Anh nhìn bàn ăn đầy thích thú hét lên- Cô khéo tay quá, chứ mẹ con còn chẳng biết nấu ăn luôn_ Gia Khanh cưởi nói chuyện với mẹ nó- Em phát hiện ra, tất cả đều hợp với mẹ trừ em. Tất cả thứ mẹ em làm trong mắt ai cũng ngưỡng mộ hết á. Mà cơ sao.... cứ như kiểu con không phải con đẻ của mẹ ý_ Nó tỏ ra bất bình- Đúng rồi đấy, mẹ lượm mày ngoài bãi rác về đấy_ Mẹ nó cưởi cười nguy hiểm- Khikhi_ Em trai nó che miệng cườiNó trừng mắt nhìn thằng em dám bán đứng nó- Xem kìa, cái mắt kìa_ Minh Hoàng phì cười nhìn nóNó cười cười rồi thu cái ánh mắt hình viên đạn ấySuốt cả buổi ăn cơm, tất cả mọi người đều trò chuyện vô cùng vui vẻ trừ nó lặng lẽ ăn và nó phải đi nghe điện thoại của Thu Hà gọi đến, nó nói chuyện như kiểu nghìn năm xa cách. Buôn đủ thứ chuyện trên trời xuống đất mà khi tất cả mọi người ăn xong, dọn dẹp các kiểu xong nó vẫn chưa xong- Đannnn_ Mẹ nó lườm nó- Dạaaaaaaaaaaa_ Nó kéo dài ra rồi quay lại nói tiếp với Thu Hà mấy câu rồi mới Con hay quá nhỉ_ Mẹ nó lườm nó cái- Tại lâu ngày quá không gặp mà_ Nó xụ mặt đáng thương nhìn mẹ- Mấy nghìn giây rồi?Nó cười miễn cưỡng cái rồi quay qua nhìn bàn rồi nhìn nơi để bát- Ủa..... xong hết rồi ạ- Để đợi chị đến bao giờ mới xongNó cười cười với Minh Anh và Gia Khanh,- Cuối tuần chị qua Mĩ làm thủ tục các thứ để nhập học rồi, xong nếu còn thời gian thì về chúng mình đi du lịch _ Gia Khanh nhìn nó- Dạaaaa thật ạ_ Nó nhảy cẩng lên- Ơ kìa thế tưởng chị đùa à?- Ahyhy_ Nó cười cười nhìn mẹ nó- Nhìn cái gì?- Thế nàng thích đi đâu nào?_ Minh Anh hỏi nó- Dạ..... em thích đi Hàn Quốc- Hàn Quốc ư?- Dạ.... cơ mà chị có thích Hàn Quốc đâu_ Nó tru môi- Đi châu phi đi_ Minh Hoàng từ đâu ra phán câu bị Gia Khanh đá cho phát- Huynh đi một mình đi_ Nó lườm Minh Hoàng cái- Hay đi Nhật_ Thêm một ý kiến nữa của Minh Hoàng- Eo ơi người Nhật biến thái lắm_ Nó bĩu môiVừa nói xong tất cả mọi người cười ầm lên trong đó có cả Khánh Minh- Sao cười em_ Nó nhăn mặtKhông ai nói gì cả chỉ cười thôi- Cho em quyết định đấy_ Gia Khanh cười- Em muốn đi Hàn Quốc thôi. Đó là mục tiêu nhất định em phải làm trước khi em lấy chồng- HahahaMột lần nữa mọi người lại cười ầm lên- Ơ kìa_ Nó phụng phịu- Thôi đùa đấy. Theo ý em vậy. Nhưng phải xem chị có được về không đã_ Gia Khanh cười xoa đầu nó- Giờ muốn ở đây luôn quá. Con chẳng muốn về đâu_ Minh Anh nhìn mẹ nó cười - Em nuôi chị_ Nó vỗ vai Minh Anh mặt vô cùng nghiêm túc làm Minh Anh phì cười- Cô luôn chào đón các con mà. Nếu có thể thì cứ xuống đây chơi. Cô chỉ sợ các con bận thôi ý chứ- Con rảnh lắm cô ơi_ Minh hoàng cười cắn miếng táo nhìn mẹ nó- Kệ con_ Gia Khanh nhìn Minh Hoàng- Ơ kìa..... suốt ngày ăn hiếp người ta_ Minh hoàng lườm Gia Khanh- Đập cho cái bây giờRồi.......... không biết nói chuyện gì nữa, chỉ biết là mãi mãi... tối khá muộn tụi Gia Khanh mới trở về thành phố- Cuối tháng con xuống thăm cô_ Trước khi lên xe Minh Hoàng còn lại chỗ mẹ nó cười nói- Cô luôn chào đón mấy đứa mà. Thôi về đi kẻo muộn, ba mẹ lại lo đấy. Đi đường cẩn thận nhé- Con chào cô con về ạ. Bai Đan muội huynh về nhé- Nhanh lên tao cho mài ở đó luôn giờ. Con chào cô ạ_ Gia Khanh đá Mimh Hoàng rồi nhìn mẹ nó cười. Khánh Minh cúi đầu chào mẹ nó. Rồi cười với nó xe đã bắt đầu lăn bánh, vào nhà.... nó uể oải cả người. Nằm luôn ra sopha, cũng lâu lắm nó không ngủ trên đây rồi- Mẹ không nghĩ con có thể chơi được với tụi nhỏ- Nhiều lúc con thấy lạc lỏng lắm ý chứ, toàn con người quá perfect_ Nó nhún vai nằm sấp xuống ghế nghịch nghịch cái điện Nhưng mà.... mẹ cũng hiểu cảm giác của con. Con không hợp với tụi nhỏ chút nào- Con cũng thấy vậy. Nhưng mà thôi kệ đi. Anh chị ấy tốt với con lắm. - Con thích Khánh Minh đúng chứMẹ nó vừa nói xong làm nó suýt bị sặc khí- Mẹ lại đoán linh tinh rồi- Chẳng bao giờ mẹ nhìn nhầm đây con gái. Mẹ không cấm con nhưng mà.... nếu... chỉ nếu thôi nhé. Hai đứa không hợp nhau đâu. Không phải lúc nào cùng dìm con này nọ nhưng mà Khánh minh không phải xuất thân bình thường đâu. Vả lại là con nhà giàu, sống sung sướng từ nhỏ như vậy, con nghĩ nó có thật lòng với con không. Những người như vậy, con không yêu được đâu. Đây là ý kiến của mẹ. Còn nếu mà con cảm thấy mình thích cậu ta thật, thì cân nhắc, không lại đến lúc khóc lóc hiểu không- Con biết lâu rồi. - Hiểu thì tốt. Còn việc đi du lịch, mẹ không cấm con đâu. Nhưng mà đi nước ngoài, con biết chi tiêu nó kinh khủng thế nào rồi mà. Nhà ta không có điều kiện như vậy. Mẹ biết là tụi nhỏ sẽ lo toàn bộ cho con nhưng thế cả mẹ và con đều thấy áy náy đúng chứ- Con cũng đang định nghĩ vậy. Cơ mà ai biết có đi Thì mẹ nói vậy. Cơ mà Khánh Minh nhìn cứ như mĩ nam hàn Quốc thế- Thấy chưa? Đến mẹ còn thích chả là con- Thì mẹ có nói gì Phương Vy mà nó còn hét ầm lên khi con cho xem ảnh chẳng là. Nó mà gặp ngoài đời chỉ có đứng hình thôi- Thôi... trai đẹp chỉ nên ngắm thôi con, không nên yêu, vì không phải của mình đâu. Rồi bây giờ mang vali lên phòng rồi đi tắm để ngủ. - Trài... mang từ kí túc xuống anh Minh còn phải mang giúp con, mẹ nghĩ sao mà con có thể mang lên phòng được. Người ta còn biết nâng niu con, mẹ thì..._ Nó chép miệngMẹ nó lườm nó rồi cùng nó mang hai cái vali lên trên phòng giúp nó. Phòng nó vẫn rất sạch sẽ vig ngày nào mẹ nó cũng lau giọn mà. Nó nhảy một cái lên giường dang tay ôm lấy cái giường ngừi mùi nước xả vài thơm ơi là À tối qua bố mới gọi cho con- I know_ Mẹ nó treo quần áo vào tủ cho nó nói- Sao mẹ biết- Tại sao mẹ lại không biết nhỉ?- Haizzzz...- Mang làm gì nhiều đồ thế này. Hử... mới mua đồng hồ mới à. Hoang phí quá đi mất. Nhìn cái đồng hồ biết chẳng rẻ gì rồi- Khánh Minh tặng sinh nhật con Trời ơi.... max tiền thế này cơ á. Thế mà con cũng nhận à- chẳng nhẽ lại từ chối. Mẹ hỏi hay- Đắt thế này, đúng con nhà giàu có khác- Con kể với mẹ rồi mà... bọn chị ý đã tổ chức sinh nhật cho con rồi mà còn tặng toàn quà max Thế lúc sinh nhật tụi nó thì con sao- Lúc đó con nghĩ_ Nó nói tay đang còn thoăn thoát nhắn tin với Khánh Minh- Haizzzz- Chưa gì người ta khen mẹ rồi kìa_ Nó chìa cái điện thoại đang nhắn tin với Khánh Minh cho mẹ nó Thế mẹ chả không quá xinh đẹp và tốt bụng sao- Hừm... mẹ lại nhiễm của con rồi_ Nó lắc đầu. Không phải tự nó hay ảo tưởng mà là do nhiễm của mẹ ý chứ- Mà cái gì my world cơ_ Mẹ lườm nó- Từ cái hồi 1-4 cơ nhưng quên chả đổi luôn- Bố mẹ luôn mười mấy năm chả thấy đâu, cái đứa mới quen mà "my world" cái gì?- Căn bản là người ta đẹp trai thôi khikhi_ Nó ôm miệng cười- Tao cho mày ra đừng ở bây giờ. Dậy xếp lại đống giày dép của mày dí tao nhờ- Thôi mà mẹ yêu_ Nó nhìn mẹ nó bằng cái mặt cún con- Dẹp cái mặt đấy đi. Con nghĩ con đủ xinh đẹp để dùng mĩ nhân kế với mẹ ư? Dậy nhanhNó phụng phịu xuống xếp lại đống giày của nó mang mà nhiều lúc, nó cứ thấy mẹ nó teen teen như kiểu trẻ như tuổi bọn nó ý. Đấy là điều mà nó ngưỡng mộ mẹ nó nhất, là luôn tôn trọng ý kiến của con, luôn lắng nghe con và vô cùng tâm lí. Chỉ mỗi cái suốt ngày dìm nó là giỏi Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Truyện xoay quanh Lê Bảo Linh Đan và Hoàng Khánh Đan là cô gái xinh xắn dáng yêu, có tính cách sáng nắng chiều mưa như bao đứa con gái khác. Cô là fan cuồng phim hàn và ngôn tình Trung Quốc. Cô cũng thường mơ ước sau này lấy được một người chồng soái ca...Và sau này cô đã gặp được một người còn đẹp trai hơn mọi tưởng tượng của giá Cỏ Cánh Đồng Hoa Cải Hữu Giang Xem Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo Bunny Xem Lợi Dụng Cô Hầu Nhỏ YiOtaKunii Xem Dương Ơi, Em Yêu Anh Ngân'ss Ngân'ss Xem Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn Mộc Tử Lãng Cuồng Vọng Phi Nhân Tính Lôi Mễ Ấn Tượng Sai Lầm Jeffrey Archer Đặc Công Xuất Ngũ Lân Gia Tiểu Lục Cương Thi Dị Truyện Tiểu Hỏa Long Hai ngày nghỉ ở nhà trôi qua, nó lại phải trở về trường, đối mắt với sự thật về kết quả thi học sinh giỏi, và còn lo giữ anh người yêu cực phầm của nó nữa. Nó bảo mẹ đừng hy vọng gì, đừng bao giờ nghĩ đến việc nó may mắn dành giải nhất, phải hoàn toàn loại bỏ ra. Nếu giải nhất nó sẽ gọi về thông báo còn nếu không gọi chắc trượt rồi đấy, mẹ nó đã từng lọt top giáo viên giỏi quốc gia thế nên tham vọng với nó là rất lớn. Trở về trường, học hành nó chẳng có tâm trạng lắm, nó chỉ muốn biết kết quả thật nhanh thôi...Sáng như mọi hôm, nó đi học sẽ có người đứng ở cổng đón, khác với cái bản mặt hơn hớn thường ngày của Khánh Minh thì có vẻ như hôm nay hơi bất bình thường thì phải, có chuyện gì sao?- Không phải anh cũng lo lắng kết quả giống em đấy chứ_ Nó nghiêng đầu cười nói. - Thi trên tinh thần không tự nguyện nên anh không quan tâm lắm_ Anh một tay nắm tay nó một tay bỏ túi quần, nó cảm giác cái siết chặt tay nó hơi lạ lạ...- Thế làm sao nào? Ai làm bạn trai em buồn thế này_ Nó chun mũi- Anh hơi mệt chút_ Anh xoa đầu nóNó cười cười rồi huyên thuyên cho anh nghe chuyện về nhà, blablaNhiều lúc nó thấy nó nhiều chuyện quá, chuyện gì cũng muốn đem kể cho anh nghe, thế nên dường như hôm nào nó cũng bắt anh phải nghe nó kể chuyện như Anh thấy em nói nhiều quá không?- Có.... nhưng mà anh thích con gái nói nhiều_Anh cười- Xíu mà có kết quả, em có mệnh hệ gì anh đừng đau lòng quá rồi sinh bệnh, anh không cần thiết theo em đâu, xuống đấy em đi cua trai_ Nó cười tít cả mắtAnh cốc đầu nó - Nói vớ vẩn này- Chỉ là nếu như thôi mà_ Nó nhăn mặt bức xúc- Không có nếu cái gì cả_ Anh lườm yêu nó, nó không giỏi nhìn vào mắt người khác có thể đoán tâm trạng của họ, vả lại anh còn là ngưởi giỏi che dấu cảm xúc, vậy nên tâm trậng anh thế nào giờ nó cũng chẳng biết nữa. Mong là đừng có chuyện gì xảy ra đưa nó vào lớp rồi mới về lớp mình. Cả buổi học nó cứ thấp thỏm mãi không yên, cho tới khi cô chủ nhiệm cầm giấy gì đấy bước vào lớp, tim nó muốn nhảy ra khổ lồng ngực, thực sự không từ nào diễn tả nổi tâm trạng của nó lúc này, không xác định là đang vui hay buồn nữa, cái cảm giác vừa tò mò vừa lo sợ chiếm lấy cả tâm tư nó, nó ngồi đơ đơ người nhìn cô, cô chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười đó là sao chứCả lớp nó dường như đoán được mục đích của cô vào lớp làm gì khi đây là giờ tự Có kết quả thi rồi nhé_ Cô cười, nhưng nó nhận ra, sao hôm nay ai cũng lạ lạ, Khánh Minh cũng vậy mà cô cũng thế nữa, cười nhưng kiểu không vui cho lắmCả lớp nó bắt đầu nhao nhao lên, lớp có 3 người tham gia là nó, Thu Hà với Việt Anh thôi.... nó vốn đã lo rồi giờ thấy cô còn lo hơn Tiếng Anh của ta năm nay quả thực là không như cô mong đợi cho lắm, mặc dù tất cả đều đạt giải. Không có giải nhất, một nhì, hai giải ba và 4 khuyến vừa nói xong, nghe tới không có giải nhất, nó giờ tâm trạng thật không tốt chút nào, nhưng mà cái giải nhì, nó hy vọng một chút nhỏ nhoi là nó, thực sự...- Ai nhì vậy cô ơi?Cả lớp nó cứ nhao nhao, cô liếc mắt nhìn nó thấy nó đang cúi cúi, nó không dám ngẩng đầu lên, không biết nó đang sợ điều gì đấy. Nó đan chặt hai tay vào nhau, nó sợ quá- Chị Quỳnh Trang lớp 12 chuyên Anh1 Cô nói xong, nó cảm giác như cả thế giới xung quanh nó sụp đổ, giờ nó không biết diễn tả cảm xúc như thế nào nữa, nó đã từng hy vọng, từng mong chờ một kết quả tốt, đã từng cố gắng rất nhiều nhưng mà sao lại như thế nhỉ? Cổ họng nó dường như nghẹn ắng lại, nó cắn môi, cũng không dám nhìn cô, chắc cô thất vọng nó lắm cho xem, cô luôn hy vọng nó mang thành tích về cho trường, cho cô và cho cả nó nữa. Nó vốn là đứa học tốt nhất, chăm chỉ nhất trong đội tuyển mặc dù nó mới chỉ lớp 11. Nó cũng từng hứa mang ít nhất cũng phải giải nhì về cho cô mà, giờ làm sao đây. Rồi mẹ nữa, mẹ sẽ thế nào khi nghe kết quả này đây, rồi còn không biết giải ba có phải của nó không nữa- Việt Anh và Thu Hà khuyến khích cả nhé, năm sau cố gắng nghe chưa_ Cô cười rồi nói tiếp, cô không nhắc đến nó, nó im lặng, chắc cô thất vọng lắm rồi, cô có ghét nó không nhỉ?- Lớp trưởng thì sao ạ- À Đan giải baThu Hà đạt giải, cảm giác hạnh phúc vô bờ bến nhưng biết là nó không vui nên không cười, nhỏ biết nó đang buồn lắm cho xem, nhỏ vỗ vai nó nhẹ nhàng an ủi" Bà đã làm rất tốt rồi mà, dù sao thì không như mong đợi nhưng cũng tốt rồi, vả lại năm sau có cơ hội dành giải nhất màNó thở dài nằm gục xuống bàn, giờ nó chưa thể khóc được, nó cố nhớ lại xem nó đã sai ở chỗ nào, làm thế nào lại được có giải ba nhỉ?- Có ai được nhất các môn khác không ạ- Hoàng Khánh Minh chọn 1 ban tự nhiên giải nhất môn hóa này, năm nay trường ta hơi kém may mắn chút xíu, chỉ có một nhấtCô vừa nói xong cả lớp nó ồ lên, không ai bảo ai đồng loạt liếc nhìn sang nó. Thu Hà lắc đầu ra hiệu đừng nói gì đứng lên lại chỗ nó nói nhỏ, bảo nó lên phòng giáo viên gặp cô. Nó biết là cô sẽ gặp nó mà, chắc nó lại sai chỗ ngớ ngẩn nào nữa rồi, giờ nó cảm thấy có lỗi, với cô, với cả mẹ, với Khánh Minh. Ờ trong khi anh thì vô cùng xuất sắc thì nó lại như thế này, nó vốn cảm thấy không xứng đáng với anh, đã cố gắng làm gì đấy để rút bớt khoảng cách, nhưng điều nó làm được chỉ cố gắng học tốt để không thua xa anh quá, giờ thì.... Nó đứng lên đi theo cô, mặt biểu cảm chẳng mấy vui vẻ gì, cả lớp nó lại xôn xao, tò mò sao cô lại gọi nó...Nó vào phòng, kép cánh cửa lại rồi vào ghế chỗ cô đang ngồi. Cô nhìn nó, cái mặt buồn, lại thất thần như người mất hồn- Có buồn không?_ Cô hỏi- Em thực sự không biết đã làm sai chỗ nào cả_ Nó tỏ ra bức xúc với kết quả đáng ghét đấy- Cô cũng không tin kết quả lại như vậy, nhưng mà... hôm qua lúc có kết quả, cô sốc lắm, vội gọi ra phòng yêu cầu xem lại bài của em, nhưng mà.... không ngờ là em làm sai ngay cái câu đầu tiên phần ngữ pháp, sai câu mà tất cả đều đúng, đấy là lỗi đầu, bài luận lại còn ngớ ngẩn nữa, mọi lần viết luận tốt lắm cơ mà. Đặc biệt bị trừ ở phần nói, cô cực ngạc nhiên luôn, cô nghĩ chẳng ai qua được em phần nói thế mà... Năm nay nhất nhì san sát nhau cả, chỉ là lên nhì rồi đấy, giải nhất cũng chỉ Cô có ghét em lắm không?_ Nó ngây thơ hỏi một câu làm cô phì cười- Ai nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Cô biết là em áp lực lớn lắm, nên quyết tâm học ngày học đêm để giành giải nhất, học không màng tới sức khỏe để rồi trước lúc đi thi phải uống hai viên thuốc đau đầu mới khỏi chứ gì, đã nói bao nhiêu là lần là làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe mà không nghe cơ - Ơ sao cô biết ạ?- Gì cô chẳng biết. Thôi không buồn nữa nhá, năm nay chỉ là thử sức, năm sau mới quyết định cơ mà, không phải cảm thấy có lỗi với cô hay bất cứ ai, vì em làm rất tốt rồi, thiếu chút may mắn nữa, cơ bản điểm năm nay chênh nhau quá ít- Còn mẹ em nữa, mẹ mà biết sẽ buồn lắm cho xem, biết đây là kì thi lớn, cấp quốc gia, nhưng mà trước giờ em thi cấp huyện, cấp thành phố vẫn luôn nhất nhì cả, thực sự em khó chấp nhận kết quả này quá_ Nó thở dài- Có vấp ngã thì mới có động lực cố gắng. Còn về phần mẹ, cô gọi cho mẹ thông báo kết quả hôm qua luôn rồi, bảo mẹ đừng nói với em. Mẹ em gọi ngay ra phòng luôn muốn xem lại bài, cô bảo đừng trách em nhưng chút nữa về mẹ gọi thì có đấy, mẹ em bảo cái cấu trúc với if còn sai thì đừng đi học nữa kìa_ Cô khẽ cười- Em giờ hơn người thất tình rồi cô ơi. Không biết lúc nào mới đỡ đau lòng. Haizzz- Thôi... đã bảo không buồn nữa mà- Học bổng của em... tương lai của em- Năm sau cố gắng có sao đâu- Em muốn năm nay, để em sang MỹCô buồn cười nhìn nó- Hóa ra là vì gấu, cô tưởng thế nào- Không phải mà_ Nó xua tay- Thôi không buồn nữa, kêu bạn trai đưa đi ăn kìa, đi chơi cho hết buồn_ Cô vỗ vai nó cười- Hừ hừ... giờ em hết mặt mũi nhìn người ta rồi, hôm trước em tuyên bố, là em sẽ có giải cao hơn, giờ thì... haizzzz- Về nằm ngủ mà mơ nhé_ Cô phì cườiNó chán nản ngại về lớp học nên nằm xuống bàn thẩn thờ- Tiết sau trống tiết thôi thì ở đây làm cái này cho cô, tiết sau mang lên lớp người yêu em cho cô_ Cô cười nói xong rồi đi ra ngoài- Vầng_ Nó chán nản gật đầu rồi lại tiếp tục thở dài, sao số nó bất hạnh thế này, cứ nghĩ đến thôi là thấy đau lòng rồi, nó cảm giác hôm nay mạnh mẽ hơn bao giờ hết là nó chưa khóc lớn, lúc trên lớp chỉ hơi rưng rưng chút xíu. Cuộc đời thật đáng buồn sau nó mang tài liệu lên cho cô, cô đang dậy ở lớp Khánh Minh, nó vừa bước vào cả lớp ồ lên cười rồi nhìn xuống bàn cuối, Khánh Minh mặt không cảm xúc tựa lưng vào ghế, vừa thấy nó thì khá ngạc nhiên. Nó đi vào lớp đưa cho cô- Hi em dâu_ Có một anh bàn cuối gần chỗ Khánh minh nói lớn làm nó đỏ cả mặt, Minh Anh tít mắt vẫy tay với nó, còn anh bạn trai nó thì nhếch môi cười cười nhìn nó. Nó nhíu mày nhìn - Ơ thế lớp ai muốn làm rể lớp cô đấy_ Cô giả vờ ngây thơ hỏi, lớp nó phì cười nhìn Khánh Minh còn anh thì vẫn rất bình thản cười cái rồi nhìn nó- Cô ơi chúng ta chỗ thông gia quen biết, lát nữa kiểm tra 15 phút cô nương tay chútCô phì cười, nó lắc đầu khó hiểu chào cô rồi chạy về lớp, cứ mỗi lần lên đây kiểu gì cũng bị trêu mà😑Nó về lớp tâm trạng cũng chẳng vui vẻ hơn là bao, Thu Hà mua nước với snack cho nó ăn để an ủi, nó vừa vào nơi ngồi tụi kia đã kéo lại chỗ nó an ủi làm nó nghĩ đến lại khóc, không biết lúc nào nó mới vượt qua cái ám ảnh về kết quả này, đau lòng Anh, Yến Anh và cả Thu Hà nữa, đưa nó đi ăn cho nó đỡ buồn, nhưng nó không muốn ăn uống gì cả, nên đi ngủKhánh Minh mấy hôm nay không thấy gọi cho nó, có mỗi hôm biết kết quả thì an ủi nó vài câu, mua đồ ăn cho nó, rồi cho tới bây giờ không thấy anh, trên trường cũng không gặp, không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Cũng như mọi hôm, nó đến trường nhưng không đi với anh bởi anh không đi học, nó có gọi lại nhưng không nghe máy, nó đã hỏi Minh Anh nhưng bảo không biết. Và cho tới hôm nay, nó tới trường, nghe mọi người nói, anh sắp qua Mỹ, nhà trường đang thông báo thi tuyển hội trưởng hội học sinh. Nó đơ toàn tập, Thu Hà thấy nó không ổn chút nào liền kéo một bạn lại hỏi- Ủa??? Tôi tưởng Đan là bạn gái anh Minh phải biết chứ?- Nhưng rốt cục là có chuyện gì vậy_ Thu Hà nóng lòng- Tôi nghe nói anh minh chuẩn bị qua Mỹ, hình như gia đình ép hay sao á, mấy hôm nay có thấy đi học đâu, mà sao Đan cũng không biết àNó không biết giờ nó đang làm sao nữa, nó ngồi sụp xuống đất, mọi người đều nhìn nó, bằng ánh mắt khó hiểu, ai cũng thắc mắc tại sao nó không biết. Nó gọi cho anh, nhưng không liên lạc được, nó ấn gọi đi gọi lại, tại sao anh không nghe máy, nó muốn nghe anh giải thích, tại sao lại ra như thế này. Thu Hà lại đỡ nó đứng dậy, nó hoàn toàn bất lực, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, sao mọi thứ cứ đổ ập lên đầu nó thế, cái gì cũng thế, nó muốn yêu đương bình thường với anh cũng khó vậy cơ à. Cơ mà tại sao anh không nói với nó, anh không nói là anh đi, tại sao lại như đi vào lớp như người mất hồn, nó không biết chuyện gì đang xảy ra, thực sự nó rất sốc, rất đau lòng, tại sao nó là bạn gái anh cơ mà, tại sao mọi người đều biết còn nó thì không?Cả buổi học hôm đấy nó không vào đầu được chữ gì, người cứ ngơ ngơ như ở hành tinh khác chuyển đến, Thu Hà xin cho nó xuống phòng y tế nằm. Nó đã khóc, cố giữ bình tỉnh để giải quyết mọi việc, nhưng mà nó không ổn. Cái cảm giác bị anh giấu chuyện gì đấy, cảm giác sắp mất anh, nó thức sự không chịu được. Nó càng khóc lại càng đau đầu, mà đau đầu rồi lại khóc tiếp, cô y tá tưởng nó bị làm sao vội gọi cô chủ nhiệm nó xuống, có lẽ cô cũng biết việc Khánh Minh sẽ đi Mỹ vào hai ngày tới, nhưng không biết nó khóc vì lí do chỉ biết khóc, nó không biết nên làm gì cả, bởi nó không đủ giỏi để thay đổi mọi thứ, cũng không thể giữ anh quả thi học sinh giỏi với nó còn chưa hết buồn, giờ lại còn thêm cả tin sốc như thế này thì làm sao nó chịu nổi được😓. Tại sao nó luôn phải đối mặt hết khó khăn này đến khó khăn khác thế này😔 Haizzz

em bớt dễ thương lại anh nhờ